Một đứa con trai thân thiết đến nỗi như một phần của tôi, không thể thay
thế được, duy nhất và mãi mãi... Nhưng một ngày đẹp trời, nó nói với
tôi rằng, nó sẽ đi du học...
Mỗi năm một lần, mỗi năm một
lần thổi nến, thổi nến để lớn hơn một tuổi. Tôi cũng có một bữa tiệc
cho riêng mình, một bữa tiệc đánh dấu sự khôn lớn của tôi. Đó là một
không khí mà tôi ao ước, đầm ấm bên bạn bè, gia đình và đặc biệt một
người bạn thân tôi. Một điều ước cho ngày sinh nhật, tôi đã ước, ước sao
cho mình lớn thật nhanh, mong có thể trưởng thành và cảm thấy sự khôn
lớn trong chính bản thân mình. Biết bao giờ thì cái khái niệm “khôn lớn”
và cảm giác trong tôi mới hoà làm một nhỉ? Tôi luôn băn khoăn như thế,
cần trải đời nhiều hơn, cần va chạm nhiều hơn? Không quan tâm, chỉ biết,
thổi nến rồi là tôi đã khôn lớn. Mười sáu tuổi rồi cơ mà? Tôi nâng ly
uống chúc mừng cho sự khôn lớn của mình…
Một ngày mùa hè đẫm
nắng. Cái nóng làm tôi như muốn tan chảy, cả ngày chỉ có thể nằm dài ở
nhà và than vãn. Chưa bao giờ tôi mong mùa đông đến thế. Dù có nhốt mình
trong phòng lạnh cả ngày thì tôi cũng vẫn cảm thấy uể oải vì thứ nắng
hè gay gắt đổ ập vào cửa sổ. Tôi trốn vào góc phòng, ngồi thu lu như một
con cún nhỏ, ôm quyển nhật kí và bắt đầu hí hoáy. Trong tôi vẫn đầy cảm
giác lâng lâng từ bữa tiệc hôm qua. Tôi thấy mình vừa lớn hơn, đang lớn
và sắp tự do rồi. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, muốn độc lập, muốn tự
mình làm tất cả mọi thứ…
Đang trong dòng hồi tưởng mơ màng, một hồi chuông điện thoại làm tôi giật bắn mình.
“Alô? Ai đấy?”, Tôi cao giọng trả lời theo thói quen.
“Tui! Phương đây”, giọng hớn hở, “Cậu đang làm gì đấy?”, đích thị là có ý đồ gì.
“Chẳng làm gì cả. Gọi làm gì đấy??”, tôi hơi bực. Trời nóng phát điên.
“Ra ngoài chơi đi!! Tôi bảo cái này!!”
Cái
giọng tí tởn của thằng bạn làm tôi cáu! Biết ngay thể nào nó cũng muốn
hành tôi dưới cái thời tiết kinh khủng này mà! Biết thế, nhưng khổ nỗi
tôi lại có cái tính tò mò, nó mà nói thế là khó từ chối được. Tôi băn
khoăn, chuyện gì mà nó vui thế nhỉ? Thôi thì cũng đang rảnh việc, tôi
quyết định sẽ đối đầu với cái nóng để đi cùng nó! Nó nên cảm ơn tôi một
nghìn lần!
Mặc xong quần áo, trang bị đầy đủ từ mũ, găng tay đến
khẩu trang, tôi phi xe đạp ra đầu ngõ. Thoáng từ xa xa đã thấy bóng dáng
thằng con trai cao, khoẻ mạnh mặc áo phông xanh quen thuộc. Đúng là nó,
Ngọc Phương – kẻ luôn giữ được đầy đủ độ tươi mát của mưa rào bằng nụ
cười toả nắng. Tôi thở hắt, tự dưng thấy nhẹ nhõm vì biết rằng người nó
đang đợi là mình.
“Hello! Cả ngày bây giờ mới nhìn thấy mặt đấy!!”, Phương toe toét, cười híp cả hai mắt lại.
“Nhớ à?”, tôi lại làm kiêu, “Thế chứ nắng như này bắt tôi loăng quăng ngoài đường chắc??”
Phương
nghiêng đầu, cười hehe đến là “gian” rồi tự nhiên xoa đầu tôi một cái.
Cũng đã lâu rồi Phương không xoa đầu tôi. Nhìn khuôn mặt nó lúc này tôi
lại nhớ về những ngày tháng thơ ấu mà hai đứa cùng chia sẻ với nhau. Ký
ức của tôi có Phương, ký ức của Phương có tôi, ký ức của chúng tôi là
của nhau. Chúng tôi thân thiết từ hồi bé xíu, như một mà hai. Phương là
một cậu con trai rất được, với người lớn thì hiền lành lễ phép, với bạn
bè thì tốt bụng, quan tâm, và với tôi – bạn thân nhất của nó – thì nó
luôn đặt lên hàng đầu. Kể cả là ba giờ sáng, tôi đói, nó cũng sẽ sẵn
sàng lượn chợ đêm để mua đồ ăn cho tôi. Hay khi tôi buồn vì điểm kém, nó
sẽ dùng mọi cách ngu ngốc để làm tôi cười, rồi sau đó dạy tôi học lại.
Mà nếu tôi bị đau vì bị ai bắt nạt, kẻ đó nhất định sẽ phải “trả giá”
đắt gấp đôi những gì đã gây ra. Phương học karate từ nhỏ nên lũ con trai
trong trường rất nể nó. Nhờ thế, suốt quãng thời gian đi học tôi luôn
có người bảo vệ. Dĩ nhiên Phương ghét bị gọi là “người bảo vệ”, nhưng
chẳng biết từ bao giờ mà việc ở bên cạnh tôi đã là điều đương nhiên với
nó rồi. Cả tôi cũng vậy.
Với tôi, nó là một phần không thể
thay thế được, là duy nhất và mãi mãi. Tôi cần nó như cần chính bản thân
mình. Tôi cần cái sự ngốc nghếch của nó để cười mỗi khi buồn, cần bờ
vai của nó để dựa vào mỗi khi muốn khóc hay cần bàn tay to ấm áp che chở
mỗi khi cảm thấy sợ. Ai sẽ kéo tôi đứng dậy sau những vấp ngã? Là nó!
Phải là nó! Tất cả những điều này nó đã, đang làm cho tôi. Tôi nghĩ mình
là một người vô cùng may mắn.
Nghĩ đến đó tôi bất chợt cười.
Nó liếc mắt nhìn rồi hỏi, “Cậu nghĩ cái gì thế? Lại nghĩ linh tinh gì hả?”.
“Chỉ là… cảm ơn cậu!”, tôi cười – một nụ cười dịu dàng hiếm hoi.
“Hả?”, Phương tỏ ra kinh ngạc, “Không bị điên đấy chứ?? Thôi đừng đùa nữa!! Tôi sợ cậu lắm!!”
“Không! Nói thật đấy! Tôi đang nghĩ, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến khi nào. Hôm nay? Ngày mai? Hay là mãi mãi?”
“À…”, tự dưng Phương ngập ngừng, “Cái đó…”
“Mà
cậu đang đi đâu thế?”. Tôi vô tình cắt ngang, xong không có lý do gì để
hỏi lại nên đã bỏ qua luôn cái thái độ bất thường vừa rồi của nó.
“Ờ quên chưa nói! Đến quả đồi đằng kia! Tôi mới khám phá ra đấy!”
Phương
hớn hở, chỉ tay về phía xa xa sau những toà nhà cao tầng. Tôi chẳng
nhìn thấy rõ nhưng cũng gật gù đi theo nó. Khoảng mười lăm phút sau thì
đến nơi. Dựng xe đạp ở dưới chân đồi, nó kéo tôi nhanh chóng leo lên
đỉnh. Sườn thoải, cỏ xanh mượt và rất mềm. Nóng quá. Ánh nắng rọi xuống
sáng cả một khoảng nơi tôi đang đứng… Tôi và nó ngồi xuống, chẳng biết
vì sao lại đi ôn lại những chuyện cũ. Từ ngày bé thơ, đến những việc
linh tinh diễn ra gần đây. Phương lại xoa đầu tôi, đến lạ.
Chiều
cũng dần xuống. Nó chỉ cho tôi mặt trời lặn, đẹp và rõ ràng. Cả một
vùng trời nơi ấy ửng hồng lên, in lên con sông phía dưới một hòn lửa đỏ
rực.
“Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?”, tôi vu vơ hỏi.
“À… Để…” - Phương cười ngập ngừng, như muốn nói gì đó mà bị nghẹn ở cổ họng.
“Xem mặt trời lặn à?” - tôi vẫn mơ màng nhìn cảnh đẹp.
“À… Ừ…” - Phương nhìn xuống nơi bàn tay mình đang bấu chặt một nhánh cỏ…
Tôi
nhìn nó cười hì. Mặt trời đẹp lắm, rạng rỡ như những gì nó dành cho tôi
và cũng êm dịu như tình cảm và những ngày tháng cả hai đã cùng đi qua
vậy. Bầu trời lúc này có màu bình yên, như màu của ký ức…
“À thế hôm sinh nhật cậu đã ước gì?” - Phương hỏi, có lẽ chỉ để tìm một chủ đề để nói.
“Ước à?” - tôi tự lặp lại câu hỏi - “Nói ra mất thiêng đấy!”
“Là tôi mà cậu còn giấu à? Tôi đã bao giờ giấu cậu cái gì đâu chứ!!”
“Thôi thôi được rồi tôi nói” - tôi gàn ngay bài ca muôn thưở của nó lại, “Tôi ước mình khôn lớn!”, rồi cười đầy tự hào.
“Sao? Khôn lớn à? Cậu cũng muốn khôn lớn à?” - nó ngạc nhiên.
“Ừ tất nhiên rồi!” - tôi vênh mặt, cười thích thú.
“Thế thích lớn để làm gì?”
“Lớn để được tự do, để được thực hiện ước mơ, làm cái mình muốn, làm cái mình thích!”
“Ahhhhh Ước mơ!”, Phương reo lên, cười rạng rỡ, đẹp hơn cả mặt trời, “Vậy hãy chuẩn bị cho nó đi! Như tớ này tah-dah!!!”
Nói xong, Phương giơ ra trước mặt tôi một tờ giấy, chính xác hơn là một bức thư. Tôi không hiểu chuyện gì cả.
“Đùa à? Cái gì đây?”, tôi nói giọng mỉa mai, “Cậu thì làm gì chứ?”
Phương lại xoa đầu tôi, “Ngốc ạ! Chúng ta rất giống nhau mà!”
“Tôi đã nộp hồ đơn, hồ sơ và một số thứ khác để xin học bổng, ra nước ngoài học..”
“Hả???”,
tôi gần như hét lên, “Cậu đi nước ngoài hả?? Vậy kết quả thế nào rồi?”,
và chẳng để nó nói hết câu, tôi đã toét miệng ra cười, tay nọ tay kia
lay lay người nó hỏi dồn. Mắt tôi sáng rực lên, trong giây lát tôi đã
thật sự mừng cho nó.
“Ừ. Người ta đã đồng ý rồi!”, Phương nhìn tôi bằng đôi mắt cười. Cười toả nắng…
Thật
không thể tin! Thằng bạn thân nhất của tôi được ra nước ngoài học, cái
mà tôi vẫn mong ước bấy lâu nay. Tôi đã hét còn to hơn cả nó cho cái tin
mừng này. Tôi lao vào ôm Phương, cứ thế reo mừng. Nhưng thật ngốc, tôi
đã không biết khi phải nhìn vào thực tại, tôi sẽ thế nào…
“Thế bao giờ đi?”
“Cái đó…”, Phương tránh ánh mắt tôi, “Tuần sau.”
“Nhắc lại!”, tôi gần như nghẹt thở.
“Tuần sau”, nó trả lời dứt khoát.
Tôi
không nói được gì thêm, toàn thân như đơ cứng lại. Tuần sau à? Bây giờ
mới ngỡ ra… Hụt hẫng. Buồn. Tuyệt vọng… Tôi cười dài, cười ra tiếng
nhưng nó lại cứ méo mó đến tội . Tự dưng tôi chẳng hiểu mình đang định
hỏi cái gì nữa và cũng không biết muốn nghe từ nó những gì. Tôi thấy mắt
mình ướt, hai bên má cũng giàn giụa nước mắt rồi. Nhanh quá! Mọi thứ
đột ngột quá! Tôi còn chưa thấy mình khôn lớn. Thế mà… Bất giác, tôi
không kiềm chế được mà đứng phắt dậy và bỏ đi, chỉ thấy văng vẳng bên
tai tiếng gọi của Phương. Tai tôi ù ù, tôi chẳng nghe rõ được tiếng nó.
Mọi thứ quanh tôi như tối đen lại…
Tối đó, tôi ngồi khóc, khóc
một mình. Gối ướt đẫm, toàn thân tôi mệt nhoài, đầu óc trống rỗng. Tôi
không biết nữa, tự dưng thấy sợ. Cái cảm giác cô đơn trỗi lên đến mức ám
ảnh, mãnh liệt và sâu sắc. Hụt hẫng lắm! Tuyệt vọng lắm! Nó đi à?
Không! Không được! Tôi không đồng ý! Tôi không cần nó phải an ủi…
Những
hồi chuông cửa liên tục vang lên. Nó vào, nhưng tôi không gặp. Chính
xác hơn, tôi không đủ sức để đối mặt với nó. Tất quá đã quá sức chịu
đựng rồi. Còn những lời hứa cần cùng nhau thực hiện? Còn những kỉ niệm?
Không! Không đời nào tôi chấp nhận! Tôi không để nó đi đâu cả! Nhất định
là không!
Nó tự ý ẩy cửa bước vào phòng tôi, giống như mặt trời rọi vào bóng tối. Phương nhẹ nhàng lên tiếng, dịu dàng hơn bất cứ lúc nào.
“Xin lỗi”, Giọng nói trầm làm tôi bật khóc.
Xin lỗi à? Xin lỗi vì cái gì chứ? Ở lại là được rồi!
“Hãy nói là cậu đang nói dối! Cậu sẽ không đi phải không? Nói đi! Cậu đang nói dối thôi!!”
Tôi
lao người về phía Phương, vẫn khóc như điên dại, nhưng lại chỉ nhận lại
hai tiếng “xin lỗi” chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chỉ biết cười ngặt nghẽo,
nước mắt chảy dài. Quả thật mệt mỏi quá!
“Nói dối!! Không thể nào!!”, tôi tức giận, lấy gối đáp vào người Phương.
Cậu đột nhiên lại gần tôi và giữ chặt hai cánh tay tôi không cho cử động.
“Đó là sự thật! Cậu nên chấp nhận nó!”
“Chấp nhận à? Chấp nhận! Cậu cứ đi đi và quên luôn tôi đi!!!”
Tôi
biết mình rất thiếu suy nghĩ. Nhưng lúc đó, nào tôi nghĩ được điều gì
hơn. Tôi đuối sức, không gào được nữa, chỉ còn đôi mắt là vẫn trân trân
nhìn vào nó đầy hy vọng…
Nhưng Phương còn buồn hơn tôi. Khoé mắt
nó cũng có chút gì đó. Có lẽ nó đã lường được trước cảnh này, có lẽ nó
cũng thừa hiểu đây là lần đầu tiên tôi phải trải qua cảm giác bị bỏ rơi
là như thế nào. Nó nhìn tôi một hồi lâu.
“Cậu nhớ không? Nhớ là
cậu đã ước gì không? Là cậu muốn khôn lớn, muốn được tự do thực hiện ước
mơ. Tớ cũng vậy. Cậu phải chấp nhận. Cậu biết khôn lớn là thế nào
không? Cậu có hiểu mình đang ích kỉ không? Ích kỉ thì chỉ là trẻ con
thôi. Vậy bao giờ cậu sẽ khôn lớn?””
Nó nghiêm mặt nhìn tôi và
nói bằng giọng trách móc nhưng cũng đầy yêu thương, có gì đó vừa dữ dằn
vừa dịu dàng đến lạ. Tôi sững người lại. Tôi hiểu nó đang nói gì, nhưng
tôi sợ và không biết phải xử sự thế nào. Nó cũng có ước mơ, cũng muốn
khôn lớn. Còn tôi thì quá ích kỉ, đầu óc ngập đầy ích kỉ của trẻ con.
Khôn lớn à? Khôn lớn gì mà lại ích kỉ như thế? Tôi chẳng biết chấp nhận,
chẳng biết nghĩ cho người khác. Nó cứng rắn hơn tôi, bản lĩnh hơn tôi,
và dám nghĩ dám làm. Nó khôn lớn hơn tôi rồi…
Bất giác tôi lao
vào ôm nó, khóc nức nở, khác hoàn toàn với một cái tôi ngoan cố và bướng
bỉnh thường ngày. Từ lúc ấy tôi nhận ra tôi cần phải để nó đi. Muốn
khôn lớn, đây là bài học đầu tiên của tôi.
Một tuần sau, Phương
đi. Tôi ra sân bay tiễn nó, còn mang theo một con gấu bông mà tôi yêu
nhất để tặng nó làm quà. Tôi bảo, đó là tôi, và nếu thấy buồn thì hãy
nói chuyện với con gấu đó. Tôi cố cười thật tươi và giữ một tâm trạng
thoải mái nhất. Rồi tôi cũng sẽ tới được nơi nó tới và chúng tôi sẽ lại
gặp nhau, đi cùng một con đường.
Trước khi vào phòng đợi, tôi thì thầm vào tai nó.
“Cậu đang khôn lớn đấy!”
Nó cười, xoa đầu tôi rồi hôn nhẹ lên trán tôi một cái.
Nó bảo, “Cậu cũng đang khôn lớn.”
“Ừ. Tôi thấy mình khôn lớn!”
Phải. Tôi thấy mình khôn lớn!
Mua ban |
May tinh de ban |
May tinh xach tay |
Dien thoai di dong